Sáng nay mình đọc lại một vài dòng viết lách đúng một năm về trước 17.01.2020, thấy có những suy nghĩ len lỏi:
—
Sáng nay mình ghé đền Khổng Tử kế trường. Phía trong đền không phải lúc nào cũng mở cửa, mình nhớ vào trong được khoảng 2 lần. Những lúc mở cửa, bên trong có trưng bày và bán nhiều loại bùa may mắn. Những lúc vào đền, mình cảm thấy lắng và chậm lại. Có lần mình thấy một bác đứng trước cửa, sờ vào thân cây cổ thụ và nhìn ngắm vuốt ve như thể là một người bạn thân lâu ngày không gặp. Như một nguồn năng lượng sống, dù trong bất kì sinh vật sự vật hiện hữu nào, mình cảm nhận được sự kết nối. Tất cả mọi sự vật đều có liên kết, tác động đến nhau, bằng những nguồn năng lượng. Bản thân mình cũng là một nguồn năng lượng nhỏ bé trong tổng hòa những mối liên kết chằng chịt. Làm sao để gìn giữ và cân bằng luôn là một điều cần phải rèn luyện mỗi ngày.
Mình nhớ đến một đoạn của chị Phiên trong bài Ký Về Yêu Trên Đỉnh Núi rằng:
Vì chúng ta chỉ có thể thấy mình rõ nhất qua nhau, nên người ta bảo tình yêu là mối quan hệ đặc biệt giúp mình dễ thấy, làm hiển lộ thứ có sẵn. Xấu sẵn và đẹp sẵn. Có đủ cho hết thảy chúng ta, bên trong chúng ta. Nếu ở với ai mà bạn thấy hiển lộ nhiều đau khổ, đừng cho là vì họ nên bạn khổ hết, mà đó vốn của cải nơi mình, hãy đem về mài giũa. Nếu ở gần ai mà nhiều hạnh phúc, đừng cho là nhờ họ cả, mà đó cũng vốn của cải nơi mình, hãy “đầu tư” thêm sự dễ thương. Tại sao khi ở gần thiên nhiên, ở gần cái đẹp người ta lại mở rộng, thấy thơi thới tấm lòng? Chẳng phải vì thiên nhiên bao dung cho ta quá, rộng rãi với ta quá nên ta phần thấy mình trong đó sao? Ta còn muốn làm hơn nhiều nữa để trả ơn sự rộng rãi này. Nên mình hãy đẹp 🌿
Tất cả mọi thứ, đều vốn có nơi chính mình. Nhiệm vụ của mình là phải nhận ra, chỉnh sửa, nuôi dưỡng, dung hòa, và phát triển nó. Vài hôm trước mình xem chương trình We Choice Awards 2020 tôn vinh một số nhân vật truyền cảm hứng trong cuộc sống đời thường với chủ đề Những Điều Phi Thường Nhỏ Bé. Mình thấy hay lắm. Nó làm mình nhớ đến thời sinh viên. Mình lại từng từ chối tham gia những danh hiệu tuyên dương vì lúc đó mình thấy chỉ cần sống tốt, làm tốt những việc của mình đã là đủ rồi. Có nhiều người rất giỏi và khiêm tốn, âm thầm lặng lẽ sống và tạo ra nhiều giá trị tốt đẹp. Lúc đó, mình nghĩ như vậy. Càng lớn, suy nghĩ có sự chuyển đổi. Mình thấy những người tốt, những việc làm tốt nếu được nhân rộng lại là có thể là một điều ảnh hưởng tích cực đến những người xung quanh. Mình cho đó là sự lan truyền năng lượng. Năng lượng tích cực như một ngọn đèn trong bóng đêm, soi sáng cho những vật xung quanh nó trước hết. Mình nghĩ về những lần mình chia sẻ về sách, về món ăn, về cách mình sắp xếp cuộc sống,… Sau đó, mình phát hiện ra có đứa bạn cũng mua cuốn sách mình nói, ăn món mình giới thiệu, hỏi mình về cách xây dựng cuộc sống như vậy. Dù chỉ là số ít, nhưng thật sự lúc đó, mình thấy tích cực. Một điều gì đó nho nhỏ từ mình lại có sự tác động đến bạn mình, một cách tốt hơn. Một hôm nọ đầu năm mới, có bạn gửi mess cho mình, mình thấy có chút vui.
Hay là câu chuyện trong tiết học về Reading Habits. Lúc gặp lại một cô người Nhật ở một buổi học khác thì lí do cô nhớ mình là từ cuốn sách mình giới thiệu, và cô đã tìm hiểu về nội dung sách đó. Mình lại thấy vui vì có những chuyện mình chia sẻ, bằng một cách nào đó, lại có sự tác động đến người khác.
Lúc bước ra khỏi đền, mình nghĩ về việc tại sao người ta cần xây dựng nên những tượng đài (về mặt tinh thần, tấm gương sáng) làm gì? Có thể những câu chuyện thật sự đằng sau là không đúng như sự thật. Nhưng người ta cần niềm tin để sống, để tiến về phía trước? Và dù niềm tin tôn giáo có khác nhau thế nào thì tôn giáo nào cũng hướng con người về cái chân thiện mỹ. Tượng đài lúc đó không còn mang ý nghĩa là một vật chất hiện hữu, mà là tinh thần, là lòng tin. Ai cũng có mong ước về sự viên mãn trong cuộc đời mình, về bất cứ điều gì. Nên khi gặp rắc rối về mặt tinh thần (điển hình là tình cảm) thì có xu hướng trông cậy vào các thế lực thần linh vô hình. Mình lại nhớ về thầy Mark, một buổi học có nói về chuyện tại sao người ta tin vào sự tồn tại của God. Thầy nói kể cả khi Thầy chứng minh được God không tồn tại thì sẽ không bao giờ công bố chứng minh của, vì đó có khi là niềm tin sống còn duy nhất của rất nhiều người.
Khi mình sống cân bằng hơn, mọi thứ dần tốt lên từ thể chất lẫn tinh thần. Cảm giác đó dần vun đắp cho cái cốt lõi nhất là lòng tin vào bản thân. Mình chợt nhận ra rằng khi cầu nguyện, thực chất chính là vun đắp thêm cho lòng tin đó, bằng sự tri diện và tỉnh thức. Dần dần, những niềm tin đúng đắn, quan điểm sống và lý trí vững vàng là những điều giúp mình tin cậy và tin tưởng nhất vào chính bản thân mình.
Mình nhận ra là, “tượng đài” đó đã nằm sẵn trong mình bấy lâu nay rồi.
—
Vài lời từ mình ngày 17.01.2021: Đọc lại những dòng này thấy hài lòng, vì những chuyện mình cố gắng gìn giữ và xây dựng trong suốt một năm qua đều hướng dần về con đường thấu hiểu bản thân bên trong. Hơn nữa càng có sự ảnh hưởng, bài học mình càng cần học thêm nữa lại là sự tỉnh táo, là cái tôi bản thân. Lắm lúc tuy còn nhiều mâu thuẫn và những điểm không cân bằng nhưng mình nhanh chóng nhận ra rồi thay đổi. Mình luôn luôn có thể bắt đầu lại.
Như Sư Thầy có dạy rằng: “Nếu muốn đi về hướng Bắc, ta có thể dùng sao Bắc Đẩu để nhắm hướng, nhưng không thể nào đến được sao Bắc Đẩu. Nỗ lực của chúng ta chỉ nhằm đi về hướng đó.”
Tokyo, 17.01.2020
Photo by Austin Neill on Unsplash