Ở Nhật có một đợt nghỉ dài gồm các ngày lễ liên tiếp nhau, kết hợp với cuối tuần thành Golden Week. Thời điểm này thường trùng với đợt lễ 30.4, 1.5 ở Việt Nam. Đợt này mình có một vài hoạt động thiệt khác để kết nối, nghiệm lại, và tái tạo năng lượng cho bản thân. Một kì nghỉ không trôi tuột, làm mới thêm cơ thể, cảm xúc và tâm trí chút chút nữa.
1. Đi núi
Mỗi lần đi chơi với D và C, mình đều cảm thấy thiệt nhẹ nhàng, bình yên, giản dị và ấm áp. C là bạn gái người Nhật của D. Ở C, mình luôn cảm nhận được nguồn năng lượng của sự quan tâm, chăm sóc tinh tế, nhưng cũng rất độc lập. Ở cạnh hai bạn, mình thấy dễ chịu, một điều gì đó rất an, rất tự nhiên tỏa ra trong từng cử chỉ mà không hề bày vẻ hay phô trương. Mặc dù tính D có chút xíu nóng tính và C cũng cứng rắn trong một số quyết định, nhưng sự lớn tiếng và cãi nhau đều nhanh chóng được điều chỉnh. Mỗi lần nghĩ về hai bạn, mình luôn thấy ấm áp, bình an rất lớn. Cảm thấy cuộc sống đáng để sống, tình yêu đáng để yêu, và mọi việc đều đáng để học cách chấp nhận, giữ gìn và vun đắp.
Mặc dù chuyến đi núi lần này gặp thời tiết khá xấu, kế hoạch thay đổi khá nhiều nhưng mình không hề thất vọng, vì đã không đặt kì vọng nào. Quan trọng không phải là ở điểm đến, ăn cho được món này nọ, chụp hình check-in, mình đã có một sự thay đổi trong cách nhìn nhận về chuyện đi du lịch. Và nhất là, không cần phải có một kế hoạch thật hoàn hảo. Mình thấy thương mình ghê khi những lần đi chơi trước đã cố lên kế hoạch rất chi tiết để không xảy ra bất kì sự cố nào và đảm bảo mọi lịch trình đều được thực hiện. Nhưng mình đã có vui chăng?
Chuyến đi núi này có một vài khoảnh khắc mình nhớ rất rõ:
- Hít thở đầy tràn cái không khí lạnh và trong lành của cây cối xanh mướt mùa xuân trên núi. Cái không khí mà bạn C bảo là -4 độ C mà mình vẫn chưa hiểu tại sao lại gọi như vậy.
- Ôm và sờ lớp rêu phủ trên thân cây cổ thụ 800 năm. Cảm thấy một nguồn năng lượng định tĩnh, vững chãi, bảo vệ, che chở.
- Nghe tiếng nước chảy róc rách dọc hai bên đường vào đền. Trời mưa lớn dần, cái áo khoác bắt đầu ướt và thấm vào người. Cố gắng đi tiếp với cảm giác rất muốn quay lại. Đoạn đường về vừa xa vừa ướt, và C đã nhường cây dù cho mình vì bạn mặc áo khoác chống thấm.
- Trời lạnh run buổi tối, sờ hai bàn tay vào tô soba ấm nóng, áp lên má và hai mắt.
- Emergency lần 4 ở Tokyo nên quán ăn đóng cửa sớm. Lúc về lại, cả đám vừa mệt vừa đói, đi siêu thị rồi về nhà D nấu một nồi lẩu xì xụp với nhau thiệt sướng gì đâu.
2. Dọn dẹp kệ sách & phòng
Sau gần 4 năm sống ở Nhật, số lượng sách chuyên môn lẫn fiction và non-fiction cứ tăng dần và không ít lần mình từng nghĩ làm sao để đem hết về VN sau khi tốt nghiệp. Mình đã dành cả buổi sáng để xếp gọn lại những cuốn sách đã đọc vào thùng, cho bớt sách và tiếp tục hoàn thành những cuốn còn dang dở. Mình nhận ra sách đã gieo trong mình nhiều hạt giống suy nghĩ thú vị, mở mang cách nhìn theo nhiều hướng mới. Quan trọng nhất là mình củng cố hơn thói quen đọc đã hơn 1 năm nay. Dọn xong kệ sách thấy thiệt gọn gàng, có những khoảng không trống trải và dễ chịu hơn. Mình còn đi lau sàn nhà, chà giày, dọn dẹp toilet, dứt khoát quăng luôn những quần áo, vật dụng không cần thiết cho thiệt sạch sẽ. Đúng là nhà sạch và gọn thì “mát” luôn cả suy nghĩ haha.
3. Nằm ở bãi cỏ công viên gần nhà
Ra bãi cỏ nằm suy nghĩ vài thứ liên quan đến những giá trị sống hiện tại (trí tuệ, sức khoẻ, sự bình an). Nhận thấy những giá trị đó vẫn còn và ảnh hưởng lớn đến nhiều quyết định trong cuộc sống. Mình nghĩ về tại sao mình không có một số giá trị khác, mình nghĩ về quá khứ, về những việc từng xảy ra, về những người có ảnh hưởng đến cuộc sống, về những chặng lên xuống, thay đổi và trưởng thành.
Mình nghĩ về aspiration hơn là expectation về một chỗ đứng, một vị trí công việc, một hứa hẹn,… Mình có xu hướng đi theo giá trị sống nhiều hơn là kì vọng về một điều gì đó thuận lợi mà người khác đem tới. Mình cảm thấy sự tự do len lỏi trong suy nghĩ nhiều hơn. Mình thấy trung dung vì điều đó. Cảm thấy một buổi chiều đầy dễ chịu, bình an và nhẹ nhàng khi dành thời gian để chăm sóc cơ thể bằng việc đi bộ và chăm sóc tâm trí bằng cách dành thời gian cho những suy nghĩ trong đầu. Cảm giác nằm trên bãi cỏ thiệt mát lạnh, tĩnh lặng nhưng có chút lo sợ muỗi cắn haha. Thấy mình hạnh phúc nhất là khi ở trong những phút giây tĩnh lặng thật sự, chỉ có mình nhưng không hề cô đơn, ở ngay tại đây và bây giờ.
4. Tỉa lại cái đầu
Mình đã tự cắt tóc khoảng một năm nay. Mình nhớ thành quả của lần đầu tiên là cả một thảm họa, cũng có chút lo lắng nhưng vui lắm, dù gì thì vẫn hơn cái đầu ổ quạ của tụi Nhật haha. Những lần sau mình tiến bộ hẳn trong việc cảm nhận bằng tay, vì cái khó nhất là không thấy được phía sau như thế nào. Một số lần còn cắt dùm bạn nữa chứ haha. Mình nhận thấy bản thân cũng khá khéo léo trong việc sử dụng đôi bàn tay lắm. Hơn nữa tiết kiệm được cỡ 250k mỗi 2 tháng cũng khá vuii.
5. Đọc lại journal & nghiệm lại một chặng đường
Sáng nay khi đọc lại những dòng journal một năm trước, mình đã từng ở trong một chặng đường nhiều sự tự ti, so sánh, chán nản, thất vọng. Bây giờ điều cải thiện nhiều nhất có lẽ là sự nhận thức và dần học cách chấp nhận sự vô định. Điều mong đợi nhất đôi khi sẽ không diễn ra theo cách khiến bản thân vui hay hạnh phúc nhất. Có những tình huống trong cuộc đời chẳng có gì ra hồn cả, mình còn tạo ra không gian để nó xuất hiện. Một vài thời điểm, mình cần phải đối diện và chấp nhận với việc buông bỏ những điều không cần thiết, lẫn cả những gì nghĩ là cần thiết. Chỉ đơn giản là thiết lập một mối liên hệ nhận thức mới với những điều đã cũ. Mình bắt đầu cảm nhận và thấy được cái gì đó đang thành hình – mơ hồ, không rõ ràng nhưng le lói ánh sáng. Một nguồn năng lượng mới mẻ nào đó len lỏi, không ồn ào nhưng sinh động và nhiều sức sống lắm.
Những khoảnh khắc mang tính bước ngoặt tinh thần làm thay đổi cuộc đời đôi khi không hoành tráng mà rất đỗi bình thường. Nếu mình không đủ nội lực, không đủ sức nhận ra những khoảnh khắc đó, mình sẽ bỏ lỡ bài học cần hoàn thành và cứ phải học đi học lại hoài, gặp đi gặp lại một vài dạng người nào đó hoài. Mình đã quyết tâm, nghiêm khắc, kỉ luật để gìn giữ, rèn luyện và bảo hộ cho thân-tâm-trí hay chưa?
Rốt cuộc thì “Điều gì làm mình cảm thấy hạnh phúc?”, cần lắm những chặng đường trải qua rồi nghiệm lại. Hoặc có khi cũng không nhất thiết cần một sự chứng minh, một đáp án hay một câu trả lời nào cả.
Odaiba-Tokyo, 04.05.2021
Photo by Lukasz Szmigiel on Unsplash
Chào Cường !
chị là độc giả thường xuyên trên trang của em. bài viết của em thì ấn tượng khỏi phải bàn rồi. có lẽ do em cũng là người luôn nỗ lực xây dựng giá trị nội lực cho bản thân mình, luôn bước về phía trước. bản thân chị cũng cố như vậy( đa số độc giả của em cũng vậy), cơ mà đa số chị đều không làm được như vậy. nên đọc mỗi bài viết của em, nó làm cho chị cảm thấy có khai sáng cho bản thân, như kiểu người truyền cảm hứng ấy.Giá trị nội lực vững vàng thì mới đủ sức chống đỡ được giông bão cuộc đời. cái đấy thì mỗi chúng ta có thể đều biết, nhưng cũng có lúc bản thân không đủ mạnh ta bị cơn bão đó đổ ào và chúng ta bất lực. sáng nay có vô tình lướt thấy tin một anh chàng ca sĩ trẻ của Hàn vừa tự tử, có lẽ cái tin mà tự tử của giới idol Hàn cũng không hiếm lắm, nơi mà ” blackdog” dễ dàng nuốt chửng. khi mà nỗi đau bên trong nó vượt quá ngưỡng chịu đựng của người ta, người ta sẽ chọn cái chết để giải thoát nó. người ta cũng phải vật vã lắm, chắc cũng có khoảng ” sống mòn” ở một giai đoạn nào đó rồi. người ta chẳng có đông lực để sống tiếp, cảm thấy lúc đó cái chết lại là món quà quý giá.
sắp lại một chu kỳ ngày lễ dài lặp lại, cũng 30/4 -1/5. thật mong em có 1 bài quan điểm của em về các rối loạn tâm lý hiện nay, cụ thể là chứng trầm cảm. chị thật sự muốn biết dưới cái nhìn của một người có cái nhìn nhân sinh sâu sắc như em thì việc chúng ta nên đối mặt với nó như thế nào.
Cảm ơn em.