Sáng nay ngủ dậy, mình ngồi thiền như vẫn thường làm. Thiền xong ngồi yên tận hưởng nhấm nháp cả một nguồn năng lượng tĩnh lặng và bình an lớn hơn mọi ngày. Có những cảm giác như vậy đôi khi mình không chờ đợi mà nó lại tới. Và mình muốn viết về nó bằng những con chữ như thế này.
Đơn giản chỉ là mình hiện diện, trong sự lặng thinh, biết ơn, ấm áp và hạnh phúc. Cảm giác này nó cứ chậm chạp, len lỏi khắp suy nghĩ, lan ra các giác quan và sự vật xung quanh. Chỉ đơn giản là hiện hữu, không cần phải làm gì hay mong cầu gì. Cứ vậy vậy thôi.
Cảm thấy biết ơn vì mình còn khoẻ mạnh, sáng suốt.
Cảm thấy trân trọng cái sự bình thường đang được nhận.
Cảm thấy vững vàng với những điều không như ý.
Cảm thấy nhẹ nhàng từ những điều đơn giản.
Cảm thấy bình an trong sự tĩnh lặng.
Một điều mình dần cảm nhận rõ là mình hoàn toàn có thể yêu thương bằng suy nghĩ. Trước hết là với chính mình. Rồi dần dần vun đắp, nuôi dưỡng những hạt giống bình yên, an lành đó cho những người thương quanh mình.
Mình cầm bộ bài tarot lên tính rút vài lá, nhưng chợt dừng lại suy nghĩ về cái hành động sắp làm. Ủa, có cần thiết không nhỉ? Khi mọi câu trả lời đã có sẵn đủ đầy trong mình hết rồi.
Cũng giống như việc mình từng không rõ mình thích gì, ghét gì. Rồi mình dần biết cái gì làm mình vui, cái gì không. Tiếp theo thì thích hay vui, ghét hay không, cũng được. Rồi ừ thì, sao cũng được. Không còn quan trọng nữa.
Cái sự hiện diện đó, đơn giản mà sâu sắc. Ở đây và bây giờ, không cần bất kì điều kiện gì nữa.
Thương quá, thương lắm cái suy nghĩ này.
Odaiba-Tokyo, 10.11.2020
Photo by Yalamber Subba on Unsplash
“Mình cầm bộ bài tarot lên tính rút vài lá, nhưng chợt dừng lại suy nghĩ về cái hành động sắp làm. Ủa, có cần thiết không nhỉ? Khi mọi câu trả lời đã có sẵn đủ đầy trong mình hết rồi.”
Em thích đoạn này quá anh Cường ơi ^^ bài là một công cụ trợ giúp, mà không cần trợ giúp thì cũng không cần công cụ luôn anh ha. Đọc bài này thấy thảnh thơi và an bình quá 🙆❤
Cảm ơn em :D. Nhiều lúc tính xem bài mà nghĩ lại thật sự mình có cần lắm không nên cất vô lại :p