Mình thích cái sự dễ chịu trong không khí khoảng giao mùa này. Khi mùa hè chưa qua và mùa thu chưa đến. Cứ lưng chừng như vậy. Cái nóng đỉnh điểm đã đi qua không còn bỏng rát dữ dội trên da, độ ẩm không khí không quá bão hoà xua tan cái cảm giác bức bí và những cơn gió lồng lộng buổi chiều.
Mình thích cái cảm giác đi dưới hàng cây râm rang inh ỏi tiếng ve. Mình thích cả những buổi chiều tối không gian tĩnh mịch, xung quanh là tiếng dế. Và đó là âm thanh duy nhất bên cạnh tiếng thở và bước chân của mình. Phải rồi trái, rồi phải, rồi trái.
Mình giữ sự tĩnh lặng. Và mình cảm thấy thiệt dễ chịu. Từ việc ngừng trò chuyện, đến ngừng luôn cả những suy nghĩ bên trong.
Đôi lúc mình cũng tự hỏi mình đôi lần: “Ai cũng mong muốn tìm được người có thể lắng nghe mình. Nhưng chính mình có thật sự lắng nghe được bản thân mình chưa?”
Trải qua vài đoạn thăng-trầm trong những tháng năm tuổi 20, mình nhận ra mình không hề biết chút gì về bản thân mình. Mình quá xa lạ với chính bản thân mình. Và lấp liếm sự thiếu hiểu biết đó bằng những giá trị, niềm vui từ bên ngoài.
Cái thời mình lớn lên, ai cũng nói về những điều hào nhoáng bên ngoài để người ta cảm-thấy-mình-có-giá-trị. Và về rất nhiều điều không đi qua được lớp bề mặt bên trên để tới được những giá trị cốt lõi đằng sau. Mình bị cuốn theo cái guồng quay đó. Và đôi lúc cứ cảm thấy cái gì đó sai sai mà không hiểu tại sao.
Mình chán ngấy.
Dạo gần đây, mình tuyệt đối nghiêm túc thực hành sự tĩnh lặng cho riêng mình. Mỗi sáng, mình dành ít nhất 30 phút để ngồi im thiệt im. Chỉ có mình đối diện với chính mình. Đó là một cảm giác hiện diện trọn vẹn. Không ồn ào nhưng len lỏi sự bình an.
Mình nhận thấy tâm trí như một dòng thác dữ dội. Có khi mình trôi trên dòng nước chảy siết đó, và cũng có khi mình đứng bên ngoài quan sát. Mình là nó, và cũng không phải là nó – những dòng năng lượng đang làm chuyển động cái hình hài này.
Mình tiến dần đến với một cánh cửa. Và nó có thể có màu. Một lối vào sâu hơn dưới những biến chuyển thất thường của dòng thác, hay của cảm xúc và bên dưới những suy nghĩ. Sự suy nghĩ đem đến quá nhiều vấn đề. Và mình cần không gian để thở, để cân bằng.
Tĩnh lặng bóc tách dần những lớp vỏ bên ngoài.
Tĩnh lặng cho mình một ranh giới vật lí đúng nghĩa.
Tĩnh lặng giúp mình bước ra ngoài con người mình.
Tĩnh lặng cho mình nhạy cảm hơn với sự ồn ào không cần thiết.
Tĩnh lặng cho mình cơ hội đi sâu vào trong suy nghĩ, ý thức sự hiện diện với những gì xảy ra.
Tĩnh lặng cho mình mở ra một chiều không gian rất khác từ 5 giác quan.
Tĩnh lặng cho mình cái nhìn sâu sắc hơn, vượt trên sự hiểu biết về kiến thức, kinh nghiệm.
Mình biết mình ở đây, bây giờ.
Mình cũng không cần quá nhiều thứ, nhiều người, nhiều điều.
Và mình thấy bình an.
Odaiba-Tokyo, 27.08.2020
buổi sáng ngồi im có khi nào là do chưa tỉnh ngủ không?
Tr nghĩ ngồi thiền khó chỗ mấy khớp chân cấu tạo như nào để ngồi đúng tư thế mới có tác dụng nhiều.
Ngồi thiền mà cảm thấy buồn ngủ có thể là do tối hôm trước ngủ không đủ đó Tr. Lúc đó thì cần chú ý điều chỉnh lại giấc ngủ coi sao nè.
Tư thế ngồi cũng quan trọng để tạo sự vững ổn. Thường trong thiền hay ngồi kiết già hay bán già. Mới đầu ngồi chưa quen thì sẽ dễ bị tê chân. Nhưng quan trọng hơn là sự tập trung trong suy nghĩ nè. Tư thế chỉ hỗ trợ thui á.